Nửa phương trời chìm sâu trong đêm
Nửa phương trời rực ánh ngày lên
Bên anh thức chạy ngơ ngơ kiếm
Bên em nằm im sau màn đêm
Em có mơ thấy nắng quê hương
Hắt bóng anh thầm thủi bên đường
Nắng quê có dọi vào trong mộng
Có ấm lòng nguôi niềm tha phương ?
Hai đứa giờ như thể trẻ thơ
Đứa nằm ôm gối trốn trong mơ
Đứa bươn bả bước đi cùng phố
Ngó quẩn quanh đời thấy trống huơ !
Nửa phương trời em xa mịt mùng
Dường như đã đứt mạch tình chung
Anh quay quắt nhớ,kêu em mãi
Em còn nghe không ,tim-chuông,rung?
Nửa phương trời em đầy trong anh
Kín niềm sum vầy dù monh mamh
Phương trời anh đã tan thành bụi
Vùi sâu,muôn xa bờ mi xanh !
HÀ NGUYÊN DŨNG
SOLITAIRE
KINH DINH - HỘI VIÊN HỘI MỸ THUẬT VIÊT NAM & HỘI VĂN HỌC NGHỆ THUẬT KHÁNH HÒA
Chủ Nhật, 8 tháng 1, 2012
THƠ TÌNH CUỐI NĂM - Đoàn Thương Hải
THƠ TÌNH CUỐI NĂM
Chiều cuối năm có khi ngồi nhớ lại
Một năm yêu em biết mấy muộn phiền
Trong quán nhỏ cốc café nhỏ giọt
Điếu thuốc tàn không đốt hết sầu riêng
Chiều cuối năm có khi im như tượng
Mặc cuộc đời đi xuống đi lên
Tôi ngồi đây nhìn người quen kẻ lạ
Aó nỉ khăn len không ấm nỗi niềm
Một năm có bao ngày không xuống phố
Gác chân lên bàn nghe nhạc Trịnh Công Sơn
Chiều chủ nhật có khi trời rất đẹp
Cũng nghe đời gõ nhịp trầm luân
Chiều cuối năm tình gõ nhịp bồi hồi
Bài thánh ca nóc giáo đường cao vút
Ba trăm sáu mươi lăm ngày còn lại một ngày vui
Khi tôi chờ em cuối đường hạnh phúc
Chiều cuối năm đời sắp qua trang mới
Em cứ cười cứ nói rất hồn nhiên
Tôi sẽ mang theo trái tim hồng ngọn lửa
Chúc mừng em năm mới bình yên
Tôi sẽ mặc áo mới ,cạo râu, không ngồi quán
Tôi sẽ tập đi,tập sống bình thường
Duy chỉ có trái tim tôi vẫn cũ
Vãn gõ hoài điệp khúc yêu thương.
Đoàn Thương Hải
Chiều cuối năm có khi ngồi nhớ lại
Một năm yêu em biết mấy muộn phiền
Trong quán nhỏ cốc café nhỏ giọt
Điếu thuốc tàn không đốt hết sầu riêng
Chiều cuối năm có khi im như tượng
Mặc cuộc đời đi xuống đi lên
Tôi ngồi đây nhìn người quen kẻ lạ
Aó nỉ khăn len không ấm nỗi niềm
Một năm có bao ngày không xuống phố
Gác chân lên bàn nghe nhạc Trịnh Công Sơn
Chiều chủ nhật có khi trời rất đẹp
Cũng nghe đời gõ nhịp trầm luân
Chiều cuối năm tình gõ nhịp bồi hồi
Bài thánh ca nóc giáo đường cao vút
Ba trăm sáu mươi lăm ngày còn lại một ngày vui
Khi tôi chờ em cuối đường hạnh phúc
Chiều cuối năm đời sắp qua trang mới
Em cứ cười cứ nói rất hồn nhiên
Tôi sẽ mang theo trái tim hồng ngọn lửa
Chúc mừng em năm mới bình yên
Tôi sẽ mặc áo mới ,cạo râu, không ngồi quán
Tôi sẽ tập đi,tập sống bình thường
Duy chỉ có trái tim tôi vẫn cũ
Vãn gõ hoài điệp khúc yêu thương.
Đoàn Thương Hải
Thứ Hai, 2 tháng 1, 2012
Thứ Năm, 29 tháng 12, 2011
KẺ TIÊN TRI - KAHLI GIBRAN
KẺ TIÊN TRI
(sách rút ngắn)
(sách rút ngắn)
KAHLIL GIBRAN
ALMUSTAPHA đấng được chọn,được yêu và là bình minh ngay trong lúc sinh thời,đã nói:"...Hỡi dân thành Orphalese,ta biết nói gì đây ngoài những điều đang chuyển động trong hồn các ngươi...?
(cuộc trò chuyện bắt đầu)
I. VỀ NỖI BUỒN VUI :
Niềm vui của các ngươi là nỗi buồn lô diện...nỗi buồn càng sâu khắc vào con người các ngươi bao nhiêu,thì niềm vui các ngươi chứa đựng cũng đầy bấy nhiêu .
Há chẳng phải chén đựng rượu nho các ngươi uống chính là cái chén đã bị nung trong lò gốm đó sao ? và há chẳng phải đàn Tỳ Bà xoa dịu tâm hồn chính là khúc gỗ đã bị dao khoét đó sao ?
Khi sung sướng hãy nhìn sâu vào lòng mình và các ngươi sẽ thấy đó là điều dã gieo buồn rầu ,nay đem sung sướng lại cho các ngươi đó thôi.
Khi buồn rầu hãy nhìn vào lòng mình và các ngươi sẽ thấy thục ra các ngươi đang khóc điều đã từng là nguồn hoan lạc của mình trước kia.
Có người nói :" Vui kia cao cả hơn buồn: nhưng những kẻ khác lại bảo :" không ,buồn này cao cả hơn vui..."
Nhưng ta nói cùng các ngươi,hai điều ấy chẳng thể phân ly.
2. NỖI ĐỚN ĐAU .
Đau đớn là sự đập vỡ lớp vỏ bao bọc hiểu biết của các ngươi,như hạt phải vỡ để nhân được phơi ra ngoài nắng,do đó các ngươi cũng phải biết tới đau đớn.
và nếu các ngươi có thể duy trì lòng kinh ngạc trước những phép mầu thường nhật của đời mình,đau đớn sẽ không kém vẻ kỳ diệu so với hân hoan...
Các ngươi sẽ chấp nhận nhũng mùa của tâm hồn các ngươi như các ngươi vẫn hằng chấp nhận bốn mùa qua trên đồng mình.
và các ngươi sẽ thanh thản ngắm suốt những mùa đông phiền não của mình.
(Còn tiếp)
KẺ TIÊN TRI - KAHLI GIBRAN
3. VỀ SỰ CHO TẶNG:
.....Các ngươi cho rất ít khi đem cho những vật sở hữu của các ngươi.
Đem cho chính bản thân ấy mới thật là cho,vì vật các ngươi sở hữu là gì nếu các ngươi cất giữ và canh chừng vì sợ ngày mai sẽ dùng đến chúng ?
Ngày mai sẽ đem lại gì cho các con chó quá cẩn trọng chôn những khúc xương trong bãi cát không dấu vết khi theo chân những người hành hương về thánh địa ?
.....Có những kẻ cho rất ít trong lượng vô cùng họ có - vi họ cho để được chú ý và lòng ham muốn thầm kín đó khiến tặng phẩm của họ trở nên bất toàn
Lại có nhưng kẻ sở hữu rất ít và đem cho cả
Đấy là những kẻ tin tưởng vào đời sống và sự sung mãn của đời sống ...và rương họ chẳng bao giờ trống rỗng
Có những kẻ hoan hỉ cho ,và niềm hoan hỉ đó là phần thưởng của họ.
Có những kẻ đau đớn cho, va nỗi đau đớn này là lễ rửa tội cho họ.
Lại có những kẻ đau đớn cho mà không biết đau,họ cũng chẳng kiếm niềm hoan hỉ,cũng không phải cho với chủ tâm thi hành công đức:
Họ cho như dưới thung lũng kia cây Đào Kim Nhưỡng thổi hương ngát vào không gian,
qua bàn tay những kẻ ấy, Thượng Đế lên tiếng nói ,và từ sau mắt họ ,ngài mỉm miệng cười trên trần gian
Các ngươi thường nói :" ,,,tôi sẽ cho,nhưng chỉ cho kẻ xứng đáng thôi "
Cây cối trong vườn các ngươi không nói thế ,gia súc trên đồng các ngươi cũng chẳng bảo vậy ,
Hãy tự gắng sức làm một kẻ cho,và rồi một công cụ của sự cho
vì thực ra đó là đời sống,trong khi các ngươi tưởng mình là người cho lại chỉ là nhân chứng thôi
Hỡi những kẻ nhận -vì các ngươi đều là những kẻ nhận - chớ lãnh trách nhiệm của sự ghi ơn nào , kẻo các ngươi đặc ách lên chính bản thân và trên kẻ cho mình.
Tốt hơn nên đứng cùng kẻ cho trên tặng phẩm của chính hắn như trên đôi cánh
Vì quá băn khoăn về món nợ tức là nghi ngờ lượng cả của kẻ cho có mẹ là lòng đất bao dung và cha là Thượng Đế nhân từ....
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)